Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Chuyện tình yêu và lý trí

Chuyện tình yêu và lý trí


Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm. 

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào! ". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé! ". 

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp. 

Dịu Dàng nấp sau mặt trăng. 

Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải. 

Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây. 

Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất. 

Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn. 

Tham Lam trốn trong một bao tải…

Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi. 

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình. 

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt. 

Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu. 

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy". 

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu. 

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ? "

Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.

Sưu tầm. 

Nhãn:

Mỗi tấm biển đều có hai mặt

"Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.

Có một lữ khách trẻ tuổi tình cờ gặp một người lớn tuổi rất hiểu thiền lý ở trên thảo nguyên, anh ta hỏi cụ già: “Ông sống ở đây có tốt không?”
 
Cụ già hỏi ngược lại: “Quê hương của cháu như thế nào?”
 
Người lữ khách nói: “Tệ lắm, vừa bế tắc, vừa lạc hậu”
 
Cụ già vội nói: “Vậy cháu mau đi đi, ở đây và quê của cháu rất giống nhau”.
 
Sau đó lại có một lữ khách khác đến, cũng hỏi cụ già câu như vậy, cụ già cũng hỏi ngược lại một câu như đã hỏi thanh niên trước, lữ khách mới đến trả lời một cách thâm tình: “Quê cháu rất tốt, đồng ruộng khe suối, cỏ cây nhà cửa, lại có người thân xóm giềng, đều làm cho cháu rất nhớ”.

Cụ già bèn nói: “Ở đây cũng đẹp như ở quê của cháu vậy”.
 
Có một người bên cạnh nghe như vậy cảm thấy nghi ngờ không hiểu, hỏi cụ già: “Tại sao cùng một câu hỏi giống nhau, mà cụ lại trả lời khác nhau một trời một vực như thế?”
 
Cụ già nói: “Tốt và không tốt hoàn toàn không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.
 
Nhà thiền có câu: “Người trong lòng đầy bất mãn và trở ngại muốn đi tìm chỗ tốt đẹp để trở về nương náu, nhất định tìm không được nhưng trong lòng tràn đầy tình yêu và sự đẹp đẽ mới có thể phát hiện được ốc đảo của chính mình. Điều này xem ra dường như là việc phức tạp huyền bí, kỳ thật chỉ là nói rõ một đạo lý:
 
"Trên thế giới không có sự việc gì là tuyệt đối, bất cứ tấm thẻ nào trong tay bạn cũng hoàn toàn có hai mặt trái và phải."

Nhãn:

Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013

Mượn lòng tin để yêu một ai đó, được không?

Có bất lực quá không, khi tự mình không có đủ dũng khí để lại bắt đầu yêu?

Có giả dối quá không, khi phải mượn lòng tin để cố yêu một ai đó? 
 
Phải bấu víu vào một bờ vai khác khi không thể tự đứng vững một mình… 
 
Phải đặt nụ cười của mình lên bờ môi của người khác. 
 
Và nước mắt chảy hộ trên gò má của một ai kia…
 
Có bất lực quá không, khi tự mình không có đủ dũng khí để lại bắt đầu yêu? 
 
Khi ngày xưa như bản án tù đang treo trước mắt… 
 
Khi “chia tay” là hai từ lững thững bước thản nhiên chờ một ngày không xa sẽ định đoạt. 
 
Khi chẳng thể nhắm mắt để cố quên một nỗi buồn…
 


Có công bằng với hiện tại hay không?
 
Khi nỗi đau đã qua cứ cố cản đường hạnh phúc…
 
Can đảm một lần vứt đi những ám ảnh vỡ tan và đẫm nước…
 
Có làm được không?
 
Khi ngoài kia một người vẫn đang đứng và chìa tay…
 
Chỉ để đợi trái tim mình ngưng thôi đừng rỉ máu…
 
Đợi khuôn mặt mình ngưng thôi đừng rớt nước…
 
Đợi môi mình biết cười, một nụ cười không chua xót và không đắng cay…
 
Khi ngoài kia, cách một cánh cửa thôi hạnh phúc đã dừng chân…
 
Cách một lớp bụi mờ của ngày hôm qua, và chiếc chìa khóa để tìm cho mình dũng cảm…
 
Đủ đau thì sẽ buông, đủ buồn rồi thì sẽ ngưng thôi không còn nhớ…
 
Cô đơn mệt rồi, có lẽ đã đến lúc đứng dậy và sống cho những ban mai…
 
Quên đi những đêm dài chỉ có nước mắt và tiếng nấc mắc nghẹn ở tận tim…
 
Quên đi những con đường đã từng một mình cắn đôi nỗi nhớ…
 
Quên đi nỗi buồn, và ngưng đi những nỗi sợ…
 
Mạnh mẽ lên nào, sao lại ngại ngần đến cả một lần để yêu?
 
Cứ mượn lòng tin đi, nếu bản thân mình thấy rằng sẽ trả được, sớm thôi…
 
Cho mình, cho bàn tay kia và cũng là tự cho nhau một lần để lấy lại những niềm tin…
 
Sẽ cùng nhau lấy lại những gì ngày xưa đã từng đánh mất…
 
Dẫu cho chia xa vẫn đang đợi đâu đó ở giữa ngã tư, góc khuất…
 
Thì hãy nghĩ đến bây giờ, tay mình còn nắm chặt, vẫn chưa buông.
 
Nếu không yêu, thì lấy gì để đau?
 
Trái tim sẽ chẳng biết đứng yên để rồi tự lớn…
 
Can đảm yêu, là can đảm chịu những nỗi buồn đắng đót…
 
Cứ mượn đi đã, yêu xong rồi, ta sẽ trả, sớm thôi… 

Nhãn:

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2013

Chỉ cần đừng từ bỏ...

Thành công lớn nhất của mỗi một con người là sau quá trình trưởng thành giữ lại được toàn vẹn bản thân mà không xoay vần theo những biến cải của cuộc đời. Chỉ đơn thuần là mạnh mẽ hơn và giỏi chịu đựng hơn.

Gửi em, cô gái bé nhỏ của tôi!
 
Em vẫn hỏi tôi, vì sao con người ta lại có thể hết lần này đến lần khác đứng dậy sau thất bại, vẫn có thể sống vui vẻ sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện đau thương, vẫn mang trong lòng hy vọng khi song hành bên cạnh luôn là mối đe dọa sẽ bị vấp ngã. Và em hỏi tôi, làm thế nào để mà trải qua tất cả mọi chuyện, vẫn có thể điềm tĩnh mà lớn lên.
 
Lúc ấy, tôi chỉ cười em, em còn ngây ngốc quá. Khi em dùng con mắt quá đỗi giản đơn  để đối diện với thế giới vô vàn điều phức tạp, em không thể biết, rồi mỗi người sẽ dần dà phải tự trải qua hết những chuyện mà trước đây bản thân không thể nghĩ đến, không thể ngờ tới, để từ đó mới có thể trụ vững bước chân. 
 
Em của tôi, vẫn còn non nớt quá, và vì vậy tôi vẫn luôn phải đi theo sau mỗi bước chân của em. Để canh chừng từng bước đi em  loạng choạng, để kịp thời làm chỗ dựa cho em, để em không bị vấp quá đau và ngã quá nhiều, để em biết phải tiếp tục cố gắng mỗi lần trót thất bại. Thế nhưng, tôi đâu thể mãi gần kề bên em như thế, khi điều kiện tất yếu cho sự trưởng thành của mỗi người bao giờ cũng là phải học cách tự trải qua tất cả sóng gió cuộc đời.
 
Em ơi, đừng sợ! Những gì phải trải qua thì chắc chắn sẽ phải trải qua, rồi em cũng sẽ ngã, sẽ đau, sẽ bị thương như bất cứ ai đã, đang và sẽ thành người lớn. Em có thể hơn một lần nghĩ tới bỏ cuộc, em có thể hơn một lần phó mặc cho hoàn cảnh và đổ lỗi tại số phận để tìm cách buông xuôi, em cũng có thể chọn đi cho mình một con đường khác dễ dàng hơn, nhưng phải từ bỏ giấc mơ, và rồi em sẽ dần trở nên kém cỏi. Nhưng em à, chỉ cần em tin tưởng bản thân mình bằng tất cả những nỗ lực, em sẽ làm được hết thôi. 
 
Bất cứ chuyện gì cũng đều cần tin tưởng, và tin vào bản thân là cách tốt nhất để em làm thành vũ khí mỗi lần đương đầu với thử thách. Cho dù có thể thất bại, hãy đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Học cách không từ bỏ hoặc khước từ tìm đến sự thỏa hiệp, em của tôi sẽ cứng cỏi, kiên định và không cần phải lúc nào cũng cần tôi ở sát bên cạnh như thế.


Tôi muốn em dũng cảm hơn khi tự tin bước ra ngoài thế giới chứ không phải là môt cô bé con hay núp sau bóng lưng tôi mỗi khi xảy ra chuyện, bám chặt lấy gấu áo và cúi gằm mặt mỗi khi làm sai chuyện gì hoăc thút thít khóc khi chẳng biết cách giải quyết khó khăn. Tôi muốn em đừng quá mềm yếu và hãy cứng cỏi lên qua những cơn mưa bão, để đừng chực chờ những cơ hội tự tìm đến, để mạnh dạn đánh cược với tất cả những gì đang có trong tay. Kể cả có thua mà làm lại một vài lần, nhưng cũng còn hơn là chẳng khi nào dám thử.
 
Em à, ai cũng thế thôi, rồi cũng sẽ trải qua quãng thời gian tự phải sống độc lập, hoặc tự một mình bươn chải, những người bên cạnh rồi sẽ chỉ là những bến đỗ sau khi em đã đi quá mỏi mệt, mà muốn tìm điểm tựa để quay về, rồi em sẽ lại phải rời bến đỗ ấy, để tiếp tục vượt lên những chướng ngại phía trước.
 
Và quan trọng nhất là, đừng dễ dàng từ bỏ, em ơi. Phải biết luyện tập cho trái tim biết kiên định, khi biết dồn hết tâm sức để lao đến vạch đích, khi biết trung thành với mỗi mục tiêu đã đặt ra. Bởi vì bất cứ điều gì, khi em từ bỏ quá dễ dàng, em sẽ chẳng thể kêu gọi cơ hội hoặc may mắn đến với em đâu. 
 
Có những lúc, cuộc sống sẽ để em đứng trước nhiều hơn hai sự chọn lựa, và thử thách em khả năng đứng vững cũng như quyết tâm đi xuyên qua giông bão. Đôi khi sự thật tàn nhẫn sẽ đẩy em ngã thẳng xuống vực sâu, và đôi khi cánh tay của em vươn mãi không tới mục tiêu ngay ở  tầm với trước mắt, hoặc nhiều ngả đường rẽ ngang rẽ tắt thử thách em bản lĩnh chọn lựa. Khó khăn lắm, nhưng tôi chắc chắn rằng, em của tôi sẽ làm được thôi, vì tôi có lòng tin vào em, còn em thì luôn có lòng tin vào chính mình.
 
Học cách không từ bỏ chính là học cách biến những điều không thể thành có thể. Khi sức mạnh và khả năng của con người vẫn là một ẩn số, thì chẳng bao giờ khẳng định được  là có những chuyện không thể hoàn thành. Kiên trì thêm chút nữa, nỗ lực thêm chút nữa, gắng gượng thêm chút nữa, biết đâu đấy, em sẽ còn đi xa hơn vạch đích mà chính mình đặt ra thì sao? Tin tôi đi, tại sao cứ luôn nghĩ rằng mình không làm được, nhỉ?
 
Tôi đẩy em bước ra phía trước, để mong em có thể sống cuộc đời của chính mình. Vì không ai có thể sống thay em, và làm mọi việc thay em. Và không ai lựa chọn cái chết khi có lỡ dại thất bại đôi ba lần, hoặc trốn chạy hiện thực để thu mình trong cái vỏ bọc cứng nhắc, không dám đương đầu với thế giới.
 
Thành công lớn nhất của mỗi một con người là sau quá trình trưởng thành giữ lại được toàn vẹn bản thân mà không xoay vần theo những biến cải của cuộc đời. Chỉ đơn thuần là mạnh mẽ hơn và giỏi chịu đựng hơn. 
 
Tôi sẽ buông tay ra để em tự đạp những vòng quay đầu tiên của chiếc xe đạp trên hành trình cuộc đời của riêng em. Rồi em có thể ngã, có thể bị trả giá bằng máu thịt trên người, hoặc những vết sẹo lành lại sau những thương tổn. Nhưng chỉ cần em đừng quên, kể cả khắp người em đầy vết tích vì vấp ngã, tôi vẫn sẽ dang tay đứng ở phía trước chờ em.
 
Và một ngày nào đó, em sẽ nhận ra được sâu sắc rằng, thật may mắn khi những lúc chán nản hay tuyệt vọng, em đã biết dũng cảm đối mặt mà không buông bỏ chính mình, cô gái của tôi ạ. Giá trị của cuộc sống nằm ở đấy thôi!

Nhãn:

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Chào em, Tháng Sáu nồng nàn!

Tháng Sáu, bình thường sẽ chẳng có gì đặc biệt lắm đâu. Đặc biệt và ngọt ngào chi cho một tháng Sáu oi bức, ngột ngạt và khiến con tim như ngừng đập.

Tháng Sáu, bình thường sẽ đi chơi cùng bè bạn, tranh thủ những tối mát mẻ hiếm hoi của thành phố càng ngày càng nóng dần lên như một hòn lửa.
 
Tháng Sáu, niềm vui sẽ gắn với những gì liên quan đến nước: một cốc sinh tố mát lạnh, bể bơi đông vui rộn rã đủ sắc màu, hay chỉ đơn giản là một cơn tắm mưa ngẫu hứng bất chợt. Tuổi trẻ mà…
 
Tháng Sáu, sẽ không là Tháng Sáu, nếu không nếm sấu đầu mùa. Một ly nước sấu chua dịu cũng đủ làm êm ái cả một mùa hè nóng bỏng. Một bát canh sấu mát lành cũng đủ xua tan những mệt mỏi của nắng hè oi ả.
 
Tháng Sáu, sẽ chẳng là tháng Sáu nữa đâu, nếu không có sen thơm ngát một vùng hồ lộng gió. Là sen, là thứ quà tinh khiết của trời đất. Ngoài kia, trời vẫn hầm hập và khó chịu một thái độ bực tức, còn trong đầm này, sen vẫn dịu dàng thế mà thôi. Ai làm sen duyên dáng đến thế, ai khiến sen mềm mại đến thế, ai nhờ sen thơm ngát đến thế. 
Sen hồng xen giữa những chiếc lá xanh mươn mướt màu của tuổi trẻ. Ừ thì sen là thiếu nữ mà. Nhắc đến sen, là nhắc đến những cô yếm đào sao mà mặn mà. Sen làm những người trẻ tuổi cảm thấy trẻ lòng biết bao nhiêu.
 
Tháng Sáu không dành cho những vội vã và hời hợt. Thời tiết không ủng hộ là một thử thách ghê gớm cho những con tim đang yêu và đang say. Hay đó là một thử thách thú vị cho những tình yêu mới chớm nở trong mùa xuân. Bắt đầu vào mùa xuân, vượt qua mùa hạ, nồng nàn mùa thu và ấm áp mùa đông. Cũng phải, bất cứ tình yêu trọn vẹn nào cũng cần bản hòa ca của bốn mùa, để biết mọi ngọt ngào là không dễ dàng, để biết bền lâu là biết giữ cho tim đang cháy  như thiêu như đốt của nắng hè Tháng Sáu.
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn! 2
 
Tháng Sáu, kỷ niệm tưởng chừng đã nằm yên lâu lắm, nay bừng dậy và khao khát những nồng nhiệt. Tháng Sáu, tiếng piano nhà ai cũng miên man hoài cũ hơn, lòng chẳng đủ lơ đãng và bình yên để mà bước qua mọi thứ. Mỗi bước chân qua, mỗi con đường, những điều hấp dẫn, nhưng những thứ nằm lại trong lòng có bao giờ khép lại đâu. Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi. Quên được không những điều, ta chưa bao giờ?
 
Tháng Sáu, niềm tin bao giờ cũng đầy đủ và trọn vẹn lắm.
 
Tháng Sáu, từ những miền đất xa xôi, người thân yêu trở lại bên ta. Ừ thì lại kề bên nhau đấy thôi. Ừ thì có phải lúc nào xa xôi cách trở cũng khiến mọi thứ phai nhạt. Vì Trái Đất thì tròn vẹn như trái tim đấy mà thôi. Ngoài kia, nắng rót mật ngọt lóng lánh. Trong mắt những kẻ đang ngập tràn yêu thương, Tháng Sáu đẹp đến nhường nào.
 
Tháng Sáu, cho những vết thương mau lành miệng. Người ra đi trong ngày hè, và cứ ra đi mãi không trở lại.
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn! 3
 
Cô đơn là một món nghiện, tưởng chừng không dứt ra được, mà kỳ thực vẫn có thể nhìn mọi thứ dịu hiền hơn đấy thôi. Nắng Tháng Sáu cứ gay gắt đi, mắt ta không vì thế mà cay xè nữa đâu. Tất cả cuối cùng vẫn là trải nghiệm để ta mang theo suốt cuộc đời. Những gì đã qua, em sẽ để dành suốt đời như là bài ca này, như là anh, như là Tháng Sáu…
 
Và Tháng Sáu, bao giờ cũng lấp lánh niềm vui con trẻ. Tháng Sáu có Tết Thiếu nhi, được dịp để trở lại ấu thơ, được dịp để ngắm nhìn những nụ cười vô tư không chút vướng bận. Tháng Sáu vì thế mà thường vui nhiều hơn buồn. Tháng Sáu cho bản thân chút suy tư, làm sao để những nụ cười cứ vương mãi trên môi, làm sao nhỉ?
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn! 4
 
Tháng Sáu cứ trôi qua như thế, như một bài ca đủ nốt, đủ cả thăng cả trầm, đủ cảm xúc và cả những xáo trộn. Để rồi cuối cùng, chợt nhận ra, cảm xúc là để nuôi dưỡng tâm hồn và linh hồn, để trái tim mãi mãi đỏ lửa.
 
Những ngày Tháng Sáu 
 
Trái tim đỏ lửa... 
 
Chào em, Tháng Sáu nồng nàn!

Nhãn:

Tóc ngắn, anh yêu em được không?

Tóc ngắn ơi, em đã cho anh biết rằng yêu một người không phải là vì người đó giống với hình mẫu lý tưởng của mình mà chính là lý tưởng hóa tình yêu cho phù hợp với người mình yêu.

Tóc ngắn à, hẹn em một ngày không xa. Ngày ta tự tin để nói rằng ta hợp với em...
 
Tóc em ngắn, em không phải chân dài. Tóc em ngắn, em không xinh lung linh trong chiếc váy chấm bi ngang đầu gối. Nhưng ta vẫn tự hỏi, tại sao ta thích nhìn em đến vậy.
 
Tóc ngắn à, sự thật là anh không thích những cô nàng tóc ngắn. Anh vẫn luôn mơ ước có một cô bạn gái cao nhưng không thô, tóc dài nhưng không xơ rối đi bên cạnh mình.
 
Ấy vậy mà, một chiều tháng 5, không gió, không mưa... anh bắt gặp một cô nàng tóc ngắn, chân cũng ngắn ngồi bên bờ hồ.  Dĩ nhiên em không thể lọt vào mắt anh rồi tóc ngắn ạ, em sẽ chỉ là giọt nước giữa mặt hồ phẳng lặng, lá cây giữa một rừng cây và không là gì trong cuộc sống của anh nếu như em không kéo anh vào thế giới của em.
 
"Anh gì ơi! Chụp cho em kiểu ảnh!"
 
Em đưa tay về phía anh mà gọi, anh giật mình nhìn xuống ngực, chiếc máy ảnh đang treo lủng lẳng trên cổ anh. Tóc ngắn muốn chụp ảnh. Anh đưa tay gãi đầu, tỏ vẻ ngần ngại, em lại chạy đến để kéo anh như anh chính là thằng bạn thân lâu năm của em.
 
"Anh chụp cho em cái cảnh giữa hồ ấy! Chỗ có hai con vịt đang bơi đấy!"

Anh há hốc nhìn em rồi nhìn về phía giữa hồ. Cảnh đẹp đấy, nhưng anh cứ nghĩ nhân vật sẽ là em chứ không phải là hai con vịt đang quấn quýt bên nhau. Và rồi anh chụp cảnh em muốn anh chụp, nhưng vô tình anh đã để em lọt vào khung cảnh mà không có hai con vịt. Và thế là anh chủ động làm quen với em.
 
Trong mắt anh, em đặc biệt không chỉ vì tóc em ngắn mà vì em không giống nhiều cô gái tóc dài anh từng gặp, từng quen. Họ có thể tạo đủ kiểu từ mái tóc dài khiến bao chàng trai mê mẩn, họ cài và kẹp đủ thứ màu sắc lên đầu… còn em chỉ đơn giản tóc ngắn, mái ngố, không màu gì khác ngoài màu đen huyền bí ẩn – như chính con người của em.
 
Tóc ngắn ơi, em đã cho anh biết rằng yêu một người không phải là vì người đó giống với hình mẫu lý tưởng của mình mà chính là lý tưởng hóa tình yêu cho phù hợp với người mình yêu.
 
Yêu không phải là đòi hỏi đáp lại tình cảm mà chấp nhận những gì người mình yêu trao, nhận nó một cách chân thành và giữ nó thật cẩn thận.
 
Yêu không phải là nhìn vào cái đẹp rồi rung động mà là trân trọng cả những điều không đẹp từ bên trong con người của người mình yêu.
 
Yêu là nhớ ngay cả khi ở gần bên, là không muốn rời xa, là im lặng khi nỗi nhớ ùa về… chỉ vì không muốn làm người yêu mình phải chịu những cảm giác buồn như mình.
 
Yêu là không quan tâm đến lý do của tình yêu, là dù cả thế giới này thú vị hơn người yêu mình, nhưng vẫn chấp nhận ở bên người yêu mà không một lời ca thán.
 
Yêu là không cần nói yêu nhưng trái tim và khối óc vẫn biết đó là yêu. Là anh yêu em, tóc ngắn à.
 
Tóc ngắn à, giờ thì anh nhận ra không phải em kéo anh vào thế giới của em mà chính anh tự nguyện bước vào thế giới diệu kỳ, nơi có một cô gái tóc ngắn, chân ngắn nhưng đáng để anh dành tình yêu, đáng để anh phải nâng niu, trân trọng cả cuộc đời.

Nhãn:

Để đàn ông không hả hê, khi xuống giường?

Đàn bà phải làm gì, để khi bước xuống giường rồi, họ vẫn thắng? Họ phải làm gì, để cái sự hả hê có phần khốn nạn kia, sẽ khiến đàn ông phát sặc?

Điều hả hê nhất của một thằng con trai không phải là lột sạch đồ của một đứa con gái và được thỏa mãn, mà chính là lúc bước xuống giường, đứa con gái đã trở thành đàn bà đó phải xem gã đàn ông như lẽ sống của cuộc đời mình.

Gần đây, người ta đặt “màng trinh” dưới ngòi bút nhiều quá! Cùng một motip lên án những thằng con trai được thỏa mãn rồi thì muốn rũ bỏ, chửi rủa những thằng đàn ông muốn làm lẽ sống của một đống đàn bà và thương hại, khóc thầm, thậm chí khóc toáng lên cho những đứa con gái đã trót trao thân, gửi mình.

Cũng đúng thôi, đàn ông hay con trai trong mắt thiên hạ thì (luôn) xấu xa, đàn bà thì (luôn) nhẹ dạ chứ nói gì đến những cô chưa được làm phụ nữ. Không phải tất cả đàn ông đều xấu, nhưng có không ít kẻ rất biết hả hê. Đàn ông được hả hê, vì họ biết ác. Đàn bà chưa biết ác, nên họ phải phục vụ cái sự hả hê đầy tàn nhẫn kia!

Đàn ông nghĩ, một đứa con gái mất trinh, sẽ suốt đời phải lạy lục họ - những kẻ lấy đi sự trong trắng kia - vì sợ bị vứt xó, nên họ hả hê. Đàn ông tự mãn, cũng vì họ không có màng trinh! 

Mất vài cuộc hẹn hò, dăm ba câu hứa hẹn, thế là đàn ông tự nhận mình là thông minh, và kiếm được một đứa con gái cho mình thỏa mãn. Đàn ông cười, vì đứa con gái kiêu kì đến đâu, rồi cũng thành giá rẻ, sau khi xuống giường, và họ nghiễm nhiên trở thành vô giá!

Đàn bà yếu đuối, quằn quại một lần trên giường, cùng sự ra đi của vài ba giọt máu, đã nghĩ mình mất hết và tự nguyện trói luôn vào cuộc đời của thằng đàn ông kia, nên họ thua. Họ vừa mất, vừa thua. Đàn ông vừa được hả hê, vừa thắng.

Đàn bà làm đàn ông muốn lên giường cùng, nghĩa là họ đã thắng một nửa. Nhưng khi trên giường, đàn ông với miệng lưỡi của mình đã làm hòa nhanh chóng. Cuộc chiến thành ngang bằng. Và khi bước xuống giường, ôi thôi, đàn ông đã lật ngược tình thế từ lúc nào!

Đàn bà không chủ động giữ được mình, nghĩa là họ thua từ khi chưa bước vào trận. Họ thua sự tôn thờ của chính mình, thua đắng cay! Họ bị động từ lúc chiếc cúc áo đầu tiên bị cởi ra, cho đến lúc chiếc khuy cuối cùng được cài lại. Nếu không may, có khi, bạn còn phải tự cài, vì đàn ông, đang bận hả hê.

Vậy đàn bà phải làm gì, để khi bước xuống giường rồi, họ vẫn thắng? Họ phải làm gì, để cái sự hả hê có phần khốn nạn kia, sẽ khiến đàn ông phát sặc?

Tôi không khuyến khích bạn dễ dàng bán rẻ mình chỉ với những lời ngọt ngào ong bướm. Nhưng nếu bạn lỡ tin rồi, thì hãy tự mình ném kẻ xấu xa kia đi, trước khi bạn bị vứt xuống. Đàn ông tốt được bao nhiêu, khi đàn ông hả hê vì cái màng trinh kia, thì đầy rẫy?

Đàn bà vứt bỏ và ruồng rẫy mình, là đàn bà tự nhận thua. Nhưng đàn bà biết cái giá của mình, dù màng trinh đã rách, dũng cảm chối từ kẻ dẻo mồm nhưng không xứng đáng, là đàn bà thắng. Thắng hả hê!

Nhãn: